अह णीरोओ होदि हु तह वि ण पावेदि जीवियं सुइरं ।
अह चिरकालं जीवदि तो सीलं णेव पावेदि ।।२९३।।
अथ नीरोगः भवति स्फु टं तथापि न प्राप्नोति जीवितं सुचिरम् ।
अथ चिरकालं जीवति तत् शीलं नैव प्राप्नोति ।।२९३।।
arthaḥ — athavā kadāchit nīrog paṇ thāy to tyān dīrgha jīvan
athavā dīrghāyu na pāme; e pāmavun durlabh chhe; athavā kadāchit dīrgha
āyu paṇ pāme to tyān shīl arthāt uttam prakr̥iti-bhadra-pariṇām na
pāme; tethī suṣhṭhu (uttam – bhadra – saraḷ) svabhāv pāmavo durlabh chhe.
अह होदि सीलजुत्तो तह वि ण पावेइ साहुसंसग्गं ।
अह तं पि कह वि पावदि सम्मत्तं तह वि अइदुलहं ।।२९४।।
अथ भवति शीलयुक्तः तथापि न प्राप्नोति साधुसंसर्गम् ।
अथ तमपि कथं अपि प्राप्नोति सम्यक्त्वं तथा अपि अतिदुर्लभम् ।।२९४।।
arthaḥ — kadāchit uttamasvabhāv paṇ pāme to tyān sādhu puruṣhonī
saṅgati pāme nahi, ane te paṇ kadāchit pāme to tyān samyagdarshan
pāmavun – satshraddhān thavun ati durlabh chhe.
सम्मत्ते वि य लद्धे चारित्तं णेव गिह्णदे जीवो ।
अह कह वि तं पि गिह्णदि तो पालेदुं ण सक्केदि ।।२९५।।
सम्यक्त्वे अपि च लब्धे चारित्रं नैव गृह्णाति जीवः ।
अथ कथमपि तत् अपि गृह्णाति तत् पालयितुं न शक्नोति ।।२९५।।
arthaḥ — kadāchit samyaktva paṇ pāme to tyān ā jīv chāritra
grahaṇ kare nahīn, kadāchit chāritra paṇ grahaṇ kare to tene nirdoṣhapaṇe
pālan karī shake nahi.
रयणत्तये वि लद्धे तिव्वकसायं करेदि जइ जीवो ।
तो दुग्गईसु गच्छदि पणट्ठरयणत्तओ होउं ।।२९६।।
bodhidurlabhānuprekṣhā ]
[ 157